Hồng Hạnh nhìn thấy Tần Phong thì như bắt được vàng, nàng lao đến gắt gao nắm lấy góc áo hắn, đôi mắt đẹp tỏa sáng lấp lánh:
"Bệ hạ, thần thiếp rốt cục cũng tìm được người rồi! Thần thiếp muốn vì bệ hạ phân ưu giải nạn, xin người hãy cho thiếp mang tân quân thảo nguyên đi tiếp viện cứ điểm Bắc Cương."
Tần Phong bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi suýt rớt cả hàm:
"Ách, cái hình tượng này... sao mà nó 'hài hòa' dữ vậy nè!"
Chỉ thấy Hồng Hạnh đang mặc một bộ trang phục cổ phong tiểu tỷ tỷ thướt tha yểu điệu, nhưng trên vai lại vác thanh đại đao Đường Hoành dài hai thước to tổ bố, trông chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc vác đồ long đao đi đánh ghen.
Thấy Tần Phong không có ý đáp ứng ngay, Hồng Hạnh cắn cắn môi đỏ, ghé sát vào tai hắn thì thầm vài câu đầy ám muội:
"Luyến tiếc muội muội, không thể bắt được sắc lang nha~"
Tần Phong nghe xong mà mí mắt giật liên hồi, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi cuối cùng vẫn phải cúi đầu chịu thua:
"Cái này... Được rồi! Trẫm chuẩn tấu!"
Không có cách nào khác! Chân lý "Cần cù bù siêng năng" luôn đúng.
Tần Phong trải qua một đêm "cày cấy" vất vả trên mảnh ruộng màu mỡ, đã thu hoạch thành công hai trăm vạn điểm phản diện. Năng suất lao động cao như vậy, hắn sao nỡ từ chối người có công chứ.
"Trời sáng rồi!!"
Hồng Hạnh nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào phòng, liền vui mừng giống như thấy được cứu tinh. Cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn "lao động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862615/chuong-1086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.