Nghe Mộc Tú phán, đám cao thủ đều tuyệt vọng. Thần toán còn mất mười mấy năm, bọn họ thì có mà tìm đến kiếp sau.
Ý định cướp đảo coi như phá sản. Hơn nữa cái "khóa huyết mạch" kia quá độc, không phải người Tần gia thì có cướp được cũng chỉ để ngắm.
Chín vị Lão tổ Tần gia thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm tạ trời đất vì Tần Phong là con cháu nhà mình. Nếu nó là kẻ thù, chắc cả họ Tần mất ăn mất ngủ, làm gì còn tâm trạng đi chơi gái như Nhị Tổ.
Nhị Tổ Tần gia bước thử lên đảo. Khác với Giang Linh, ông ta bước lên dễ dàng như đi dạo công viên. Tiên khí nồng đậm ập vào mặt, hít một hơi trẻ ra mười tuổi.
Mọi người nhìn mà thèm nhỏ dãi. Tần gia phen này đúng là "một người làm quan cả họ được nhờ". Có cái đảo này, Tần gia coi như bất tử, lại còn được "bảo kê" phi thăng.
Lâm Tam cúi đầu, lòng đầy chua xót. Cùng là thiên tài, sao khoảng cách lại xa vời vợi thế này? Hệ thống: "Chúc mừng túc chủ đả kích Thiên Tuyển Chi Tử... 20 vạn điểm!"
Tần Phong ngơ ngác: "Ủa ai bị đả kích? Ta đã làm gì đâu?"
Tần Hạo nằm dưới đất khóc tu tu: “Không sao, để đệ khóc một lát là ổn...”
Tần Phong thở dài, móc trong ngực ra một chuỗi phật châu trắng muốt, tỏa ra ánh sáng thánh thiện.
Mắt Tam Lộng Đại Sư lồi ra. Đó là hương hỏa chi lực tinh khiết nhất từ Xá Lợi Phật sống!
Tần Phong đưa cho Tần Hạo:
“Đừng khóc nữa! Chuỗi hạt này làm từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862605/chuong-1076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.