Mộc Tú đang đứng trên thảo nguyên lộng gió bỗng rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát. Cảm giác như bị cả thế giới cô lập.
"Chẳng lẽ Bệ hạ lại khắc ta nữa rồi?"
Mộc Tú nơm nớp lo sợ nhìn lên đài cao. Nơi đó, Tần Phong đang tổ chức lễ sắc phong cực kỳ hoành tráng cho Thảo Nguyên Vương.
Hệ thống liên tục báo tin vui về tiến độ nhiệm vụ "Hôn quân", khiến mắt Tần Phong sáng rực như đèn pha ô tô. 50% rồi! Hắn phải nhanh chóng nghĩ ra thêm nhiều trò "mất dạy" nữa để hoàn thành nhiệm vụ.
"Khấu tạ Thiên Khả Hãn!!"
Thảo Nguyên Vương dập đầu cảm tạ con rể. Ông ta quá cần cái danh phận chính thống này. Giờ đây, ông ta là Quốc trượng Đại Tần, là Thảo Nguyên Vương hợp pháp. Ai dám ho he là ông ta lấy đại nghĩa diệt thân ngay.
Đế Sư Vô Đạo đứng dưới nhìn bằng ánh mắt thương hại. Ông ta biết thừa tính nết Tần Phong: Không bao giờ nhả ra miếng bánh ngon nào mà không kèm theo thuốc độc.
Tần Phong đỡ cha vợ dậy, cười híp mắt:
"Người một nhà cả, khách sáo làm gì!"
Thảo Nguyên Vương gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng, người một nhà!"
Tần Phong lập tức trở mặt, hiện nguyên hình là kẻ cướp:
"Đã là người một nhà thì trẫm nói thẳng. Trẫm gần đây thiếu nhân sự trầm trọng, muốn mượn chút binh mã của Thảo Nguyên Vương."
Đế Sư Vô Đạo: "Quả nhiên..."
Thảo Nguyên Vương cảnh giác cao độ. "Mượn"? Từ điển của Tần Phong làm gì có chữ "trả"? Lần trước mượn kiếm chém Tiên nhân, đến giờ cái vỏ kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862591/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.