Đại quân dừng lại phía xa quan sát.
Trên cánh đồng cỏ, mấy trăm kỵ binh Lang Tộc đang bao vây tấn công một đoàn xe ngựa. Tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm vang lên chát chúa.
Đám kỵ binh Lang Tộc này ai nấy đều to cao lực lưỡng, cưỡi trên lưng những con sói khổng lồ thay vì ngựa, hung hãn vô cùng.
Phe thương đoàn tuy có hộ vệ, nhưng rõ ràng yếu thế hơn hẳn, đang bị dồn vào đường cùng.
"Đó là... người của Vạn Bảo Lâu?"
Mộc Tú nheo mắt nhìn cờ hiệu trên xe ngựa, nhận ra biểu tượng quen thuộc.
Vạn Bảo Lâu là thương hội lớn nhất nhì Hoang Cổ, trải rộng khắp nơi, không ngờ cũng dám buôn bán tận Tây Vực loạn lạc này.
Giữa vòng vây, một thiếu nữ mặc áo lụa vàng đang cầm kiếm chỉ huy hộ vệ chống trả quyết liệt. Dù tình thế nguy cấp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn toát lên vẻ kiên cường, không chút sợ hãi.
"Chậc chậc, lại là một mỹ nhân!"
Tần Hạo cầm ống nhòm soi mói, miệng chép chép:
"Ca, chúng ta có nên ra tay 'anh hùng cứu mỹ nhân' không? Kịch bản này tuy cũ nhưng hiệu quả lắm đấy."
Tần Phong cốc đầu em trai một cái:
"Cứu cái gì mà cứu? Chúng ta là nhân vật phản diện, phải chờ đến lúc bọn họ tuyệt vọng nhất mới xuất hiện, thế mới ngầu, mới kiếm được nhiều điểm biết ơn... à nhầm, điểm phản diện."
Hắn quay sang Hồng Hạnh:
"Ngươi dẫn một đội kỵ binh Vũ Lâm quân vòng ra sau, chặn đường lui của bọn Lang Tộc. Nhớ kỹ, đừng giết hết, chừa lại vài tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862572/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.