“Thật không giấu diếm!”
Diệp Thần vỗ ngực, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói:
“Trước khi ta tới Vương gia các ngươi, ta đã dạo qua bát đại thế gia một vòng. Bọn họ nghe xong kế hoạch lật đổ Bạo Tần vĩ đại của ta thì đều vỗ tay tán thưởng, nguyện ý dốc lòng ủng hộ.”
“Mỗi nhà đều cho hơn mười rương tiên tinh!?”
Vương gia chủ cũng đâu phải kẻ ngu, nghe đến đây liền đoán ra ngay đáp án.
Chờ nhìn thấy cái gật đầu khẳng định chắc nịch của Diệp Thần, trong lòng lão lập tức nổi lên sóng to gió lớn. Lão không cách nào tin tưởng trên đời này lại có kẻ ra tay hào phóng, một lần xuất ra cả núi tiên tinh như vậy mà mặt không đổi sắc.
“Chẳng lẽ...”
Vương gia chủ dường như nghĩ tới điều gì kinh khủng lắm, ánh mắt trở nên sắc bén như dao cau chém đá:
“Năm đó kẻ đứng sau giật dây bí cảnh Côn Luân, vơ vét sạch sẽ tài nguyên, chính là vị Diệp Chiến Thần ngài đây sao!”
“Không phải! Oan uổng quá!”
Diệp Thần cũng muốn học theo cái vẻ chân thành của Tần Phong, cố gắng mở to đôi mắt ngây thơ nói:
“Số tiên tinh này là ta vô tình nhặt... à không, đạt được ở một bộ lạc ngoại tộc xa xôi nào đó.”
“Ngoại tộc!?”
Bên ngoài, Lâm Tam khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy khinh bỉ, tỏ vẻ mình là người có trí tuệ siêu phàm.
Ngoại tộc ở cái xứ khỉ ho cò gáy xa tít mù khơi so với Trung Nguyên giàu có, cơm còn chẳng đủ ăn, ngay cả linh thạch cũng thiếu thốn chứ đừng nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862563/chuong-1034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.