Lâm Uyên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Phương Thường đang lẩy bẩy bỏ chạy, không hiểu nổi một gã dã nhân điên khùng như thế thì có truyền thuyết gì.
Đường Xuyên thở dài:
"Chuyện cũ theo gió bay đi. So với người ngoài như chúng ta, hắn mới là người trong cuộc chân chính. Tần Phong có thể thống nhất thiên hạ, lập nên Đại Tần, tên này tuyệt đối là đệ nhất công thần, là viên đá lót đường vĩ đại nhất."
Lâm Uyên kinh hô:
"Lợi hại như vậy sao?!"
Trong lòng hắn dấy lên hy vọng. Nếu lôi kéo được mãnh nhân này, việc lật đổ Bạo Tần chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay? Đường Xuyên lẩm bẩm:
"Lợi hại thì có, nhưng hắn có còn là Phương Thường của ngày xưa không?"
Lục Vị Đế Vương giờ đây kẻ chết người bị bắt, Phương Thường cũng mất đi giá trị lợi dụng. Nhìn bộ dạng sợ sệt vừa rồi, có vẻ như hắn đã hoàn toàn phế bỏ. Không còn là Ma Đế tàn sát thương sinh, tay cầm hai cây dao dưa hấu chém từ nam ra bắc không chớp mắt nữa.
Nhưng Đường Xuyên không muốn bỏ cuộc:
"Thử một lần xem sao! Ta tin hắn vẫn còn cứu được."
Chỉ cần khơi dậy nỗi hận thù với Tần Phong, biết đâu Phương Thường sẽ có ngày vương giả trở về. Đường Xuyên giơ tay vuốt ve kỷ vật của Tiểu Ngũ, ánh mắt lóe lên tia hung ác:
"Tần Phong, cứ chờ đó! Rồng gặp nước sẽ làm cho giang hà đảo ngược!"
"Ầm ầm!!"
Trời đất như hưởng ứng lời thề độc, sấm chớp nổi lên, mưa to trút xuống xối xả.
Phương Thường bị tiếng sấm dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862560/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.