Lâm Tam thở phào nhẹ nhõm. Nghi vấn Tần Phong hãm hại y năm xưa coi như được gỡ bỏ phần nào. Bởi nếu kẻ xấu lấy được kho báu, hẳn đã xưng bá từ lâu chứ không im hơi lặng tiếng như vậy.
Đồng thời, y cũng thắc mắc: Vậy rốt cuộc năm đó là ai hại mình? [Leng keng, chúc mừng túc chủ lừa tình thành công, +50 vạn điểm!]
“Hả?”
Tần Phong khó hiểu nhìn Lâm Tam. Đưa cục đá cho thỏ mà cũng lừa được tình cảm của thằng này sao? Đầu óc nó có vấn đề à? Nhưng thôi kệ, có điểm là được. Hắn quyết định tìm một "kẻ thế mạng" để Lâm Tam trút giận, đỡ phiền phức.
Lúc này, kinh đô Đại Tần đang tắm trong máu.
Kẻ nào dám chống đối đều bị chém không tha. Các thế lực lớn đóng cửa then cài, run như cầy sấy.
“Giết điên rồi! Máu chảy thành sông rồi!”
“Đế vương nổi giận đáng sợ quá!”
“Tần Hoàng kiểu này không sợ bị sử sách bêu danh sao?”
“Sử sách cái gì! Giờ lo giữ cái mạng trước đã!”
“Mau! Mang tiền đến tìm Mộc Tú đi, có tiền mua tiên cũng được, huống chi là mua mạng!”
Các thế lực lớn thi nhau vác vàng bạc châu báu đến "cống nạp" cho triều đình, chỉ mong được yên thân.
Mộc Tú và đám tay chân cười tít mắt, nhận hối lộ mỏi cả tay: “Vật liệu luyện chế thần khí tự chạy đến chân, đỡ phải đi tìm!”
Bên trong A Phòng Cung.
Điềm Điềm và các nàng hậu cung kéo đến, định tâm sự yêu đương với Tần Phong thì thấy hắn đang bận "múa kiếm" với Lâm Tam.
Keng! Keng! Choang!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862532/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.