“Lâm huynh!”
Hai mắt Tần Phong sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Gần đây hắn đang sầu não vì việc nuôi cái Hồ Lô Thôn Thiên tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, đang muốn kiếm chỗ "cày" điểm phản diện thì Lâm Tam lại tự dẫn xác tới. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, "mỏ vàng" di động đây rồi! “Tần huynh!”
Lâm Tam không còn vẻ nhiệt tình tay bắt mặt mừng như trước, thay vào đó là tiếng quát lớn đầy thất vọng:
“Quân tử làm chính trị, lấy nhân nghĩa làm gốc, khắc kỷ phục lễ, bảo vệ dân chúng an ổn. Vậy mà thiên hạ vừa thái bình, thủ hạ của huynh liền đi diệt môn diệt tộc, phá hủy tông miếu người ta. Đây là hành vi của bậc quân tử sao!?”
“Hửm?”
Đám người Mộc Tú đồng loạt quay sang nhìn Tần Phong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Kẻ nào dám chất vấn Bệ hạ kiểu đó thường cỏ trên mộ đã xanh um rồi. Nhưng người này là Lâm Tam, một trong "tam đại sở thích" của Tần Phong, nên chắc là ngoại lệ.
Tần Phong nhập vai trong một nốt nhạc, hắn cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần tự giễu:
“Đây là mục đích đệ đến tìm trẫm sao? Trẫm vốn tưởng rằng cả thế gian này không ai hiểu trẫm, thì ít nhất Lâm huynh cũng sẽ kiên định đứng về phía trẫm. Hóa ra là trẫm tự mình đa tình rồi!”
“Tần huynh...”
Thân hình Lâm Tam chấn động mạnh. Ký ức ùa về như thác lũ. Nhớ năm xưa khi cả thế giới đều vu oan y lấy cắp Tiên Tinh, chỉ có Tần Phong là tin tưởng y tuyệt đối, sẵn sàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862529/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.