Cảnh tượng lại xoay vần,
Diệp Thần đang ho ra máu, mặt trắng bệch như xác chết.
Còn lão Đại trưởng lão bên cạnh còn đáng sợ hơn, mặt trắng bệch như mấy tiểu thư xài app cà mặt, trắng hơn cả người chết mấy ngày.
"Diệp Thần, huynh không sao chứ!?"
Diệp Long toàn thân lành lặn, không sứt một cọng lông, vậy mà vẫn trưng ra được bộ mặt lo lắng hết sức.
"Ta... không sao..."
Mắt Diệp Thần mờ đi, thở hổn hển:
"Đại trưởng lão... ngài sao rồi!?”
"Chiến... Chiến thần..."
Đại trưởng lão run rẩy giơ tay, thoi thóp:
"Lão phu... e là không qua khỏi rồi. Sau này... không thể theo ngài chinh chiến sa trường nữa..."
“Đại trưởng lão, ngài sẽ không sao đâu!”
Lòng Diệp Thần hoảng hốt, cố lết tới nắm lấy tay lão.
Hắn lớn lên ở Cứ điểm Bắc Cương từ nhỏ, nói Bắc Cương là nhà hắn cũng không quá lời.
Giờ Cứ điểm Bắc Cương mất, mười vạn chiến sĩ Bắc Cương cũng bay màu. Nếu cả ba vị trưởng lão cũng đi nốt, con đường sau này của hắn... mờ mịt quá.
Nghĩ vậy, Diệp Thần vội móc đan dược chữa thương ra, muốn cứu lão.
“Vô ích thôi!”
Đại trưởng lão lắc đầu:
"Tinh nguyên của lão cạn rồi, cầm cự được đến giờ đã là kỳ tích. Đừng lãng phí đan dược nữa.”
"Không... không..."
Diệp Thần bật khóc như một đứa trẻ, không chấp nhận nổi sự thật này.
“Chiến thần!”
Đại trưởng lão ráng gượng nốt hơi tàn, yếu ớt trăn trối:
"Người sắp chết lời nói thường thật lòng... Nghe lão khuyên một câu, Tần Phong là cái thằng yêu nghiệt trấn áp vạn cổ, ngài đừng đi tìm nó báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862507/chuong-978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.