Tử Diên căn bản không ăn cái trò này, tức giận hỏi:
"Bình thường ngươi cũng bắt chuyện với mỹ nữ như vậy à?”
“Sao ngươi có thể đổ oan cho người vô tội!?”
Tần Phong kêu oan:
"Chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ngươi biết tính cách ta hướng nội, không giỏi ăn nói. Làm sao ta có thể chủ động bắt chuyện với tiểu tỷ tỷ được? Rõ ràng đều là tiểu tỷ tỷ chủ động tới bắt chuyện ta.”
“Cho nên ý ngươi là ngươi không cự tuyệt, nhận hết!?"
Tử Diên càng nghe càng tức, nắm đấm nhỏ đã cứng rắn.
“Ta chẳng qua là muốn cho các nàng một mái ấm!”
Tần Phong sớm đã hiểu rõ Tử Diên, tiến lên nắm lấy nắm đấm nhỏ của nàng, chân thành thâm tình:
"Ánh mắt yêu một người là không giấu được. Ta thấy chúng sinh đều là cỏ cây, chỉ có thấy ngươi là núi xanh.”
“Bệ hạ thật đúng là văn vẻ như xưa!”
Tử Diên cười cười, hất tay Tần Phong ra, nàng sớm đã miễn dịch với thủ đoạn của tên nam cặn bã này.
Ánh mắt yêu một người là không giấu được, nhưng ánh mắt yêu rất nhiều người thì có thể giấu. Tần Phong hiện tại rõ ràng chính là đang giả vờ.
"Nụ cười của nàng chính là mùa xuân Giang Nam!"
Tần Phong biết lúc này không thể giữ mặt mũi.
Hắn lại một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Diên, quyết tâm làm một gã mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ.
Gió im ắng, tình không nói!
Đêm nay nguyện cùng tiểu thư triền miên, thật sự không được thì... phán vài năm cũng chịu!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862481/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.