"Không cần đa lễ!"
Nhàn Vân Tử phất tay nâng Vân Tịch Nguyệt dậy, ánh mắt nhìn về phía Thủy tổ Tần gia.
Sinh mệnh lực đã khô cạn, nhưng ông vẫn dựa vào ý chí siêu cường mà "thoi thóp", dường như còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
"Ngài yên tâm!"
Nhàn Vân Tử tiến lên, thương cảm nói:
"Lão đạo xuống núi, nhất định bảo toàn con cháu Tần gia. Ngài an tâm... đi đi."
Nhàn Vân Tử vừa dứt lời, Thủy tổ Tần gia bỗng trợn trừng mắt. Đi cái đầu ngươi! Ông thầm gào thét. Ông đây cố "thoi thóp" là để chờ hai thằng cháu trời đánh nó đột phá Đại Đế. Chỉ khi tận mắt thấy Tần Phong đột phá, ông mới có thể an tâm nhắm mắt!
"Hả? Vẫn còn tâm nguyện sao!?"
Nhàn Vân Tử ngẩn ra, nhìn Tần Hạo rồi "bừng tỉnh":
"Ngài yên tâm, Tần Hạo là đệ tử Thái Bạch Tiên Sơn của ta. Lão đạo hứa sẽ giúp nó "thao túng" con bé nhà Vô Song thành, chuyển hết tài sản về Tần gia các ngươi."
Nói xong...
Lão lại vuốt mắt cho Thủy tổ Tần gia. Kết quả... một giây sau mắt ông lại mở ra.
"Hửm? Vẫn còn!?"
Nhàn Vân Tử suy nghĩ một hồi, lại nói:
"Ngài yên tâm, lão đạo sẽ không như ngài, dắt cả nhà già trẻ đi... ăn chực. Lão đạo còn "bao" luôn cỗ quan tài miễn phí cho ngài, để Tần gia tiết kiệm một khoản."
"Ách..."
Vân Tịch Nguyệt xấu hổ đứng im, không biết nói gì.
Ngược lại Tần Thiên bên cạnh, chẳng những không thấy nhục, mà nghe thấy hai chữ "miễn phí" là suýt nữa cảm động rơi lệ. Cái nết Tần gia nó thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862384/chuong-855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.