“Là các ngươi!!”
A Lỗ cũng đỏ mắt đi ra.
Vốn tưởng rằng Nhã Nhược bị uy hiếp gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy Mạc Đao trong đám người, gã cũng không tin "vết tích" sáng nay trên mặt nàng là ánh sáng mặt trời, và nhát đâm sau lưng nàng lại là... đao.
“A Lỗ huynh, ngươi đừng hiểu lầm!”
Tần Phong nghiêm túc ngụy biện nói:
"Chúng ta chỉ đơn thuần đến... 'bảo dưỡng xe' thôi mà. 'Chiếc xe' của ngươi rất tốt, đèn pha sáng, thân xe trắng, tiếng còi thanh thúy, vô lăng mềm mại, nhất là ghế da, ngả lưng cực kỳ thoải mái. Khuyết điểm duy nhất là... nội thất hơi 'tối màu' và mức tiêu hao 'nhiên liệu' hơi lớn.”
"Ừm!?"
Vẻ mặt Tam Lộng đại sư không khỏi sửng sốt.
Tuy rằng gã không hiểu ý tứ gì, nhưng có thể cảm nhận được đoạn này không đơn giản.
"Giết bọn họ cho ta!!"
A Lỗ phát ra tiếng gầm cuồng loạn, thề sẽ dùng máu tươi của đám người Tần Phong rửa sạch sỉ nhục.
Ầm ầm!! Toàn bộ Tây Vực Thành lập tức chấn động, hơn mười vạn Hắc Báo quân chậm rãi kéo đến.
Tây Vực Vương trên không trung thấy lôi kiếp trên bầu trời bắt đầu tản đi, cũng mang theo lửa giận ngập trời cấp tốc lao xuống đám người Tần Phong.
“Chủ công!”
Đám người Mộc Tú đồng loạt nhìn về phía Tần Phong, giống như đang hỏi là chiến hay là lui.
"Nam phong hầu, nữ phong phi!"
Tần Phong phất tay lấy ra hộp kiếm vô tận, đã thật lâu không đánh một trận ra trò.
"Mẹ kiếp!!"
Mạc Đao nhịn không được chửi thề, phát hiện mình đã lên thuyền giặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862321/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.