"A Di Đà Phật!"
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại: "Chủ công không hổ là người có văn hóa, bần tăng đúng là 'sống đến già, học đến già'!"
Tam Thu ở một bên trầm mặc không nói, lẳng lặng lấy bút ra, thành thật ghi chép.
Một tháng một năm nào đó: Ngô Hoàng không đành lòng thiên hạ thương sinh tiếp tục chịu khổ, quyết định từ bỏ thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, cưới tiểu công chúa Yến Vân Tộc, 'hòa bình' thu phục thảo nguyên.
Bọn họ chỉ là mất đi một vị công chúa, còn Ngô Hoàng... mất đi chính là tình yêu a! "Ái chà!!"
Tam Lộng đại sư ngẩn người, hoàn toàn không hiểu nổi 'cấu hình não' của tên thư sinh này. Tuy rằng gã biết tên thư sinh này không có giới hạn cuối, nhưng thật sự không nghĩ tới 'giới hạn cuối' của hắn có thể thấp đến trình độ vô sỉ như vậy.
"Thương? Đạn!?"
Mạc Đao choáng váng, hoàn toàn không hiểu Tần Phong đang nói cái gì.
"Tiểu Bạch cắn một miếng cà rốt, giải thích:"
"Chủ nhân của thỏ ta đã nói, đó là một loại bảo bối có thể vĩnh viễn giải quyết mâu thuẫn giữa thảo nguyên và Trung Nguyên, để cho người thảo nguyên vừa múa vừa hát... bảo bối."
"Còn có loại bảo bối này!?"
Mạc Đao lập tức động tâm, muốn tự mình 'trải nghiệm' một chút.
"Ca!!"
Điềm Điềm ở một bên gấp gáp muốn chết. Nàng muốn bảo ca ca đừng đổi chủ đề lung tung nữa, mau quay lại vấn đề cầu hôn lúc nãy của Tần Phong.
"Nữ tử Đại Mạc ta chưa từng gả ra ngoài!"
Mạc Đao, với tư cách là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862282/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.