Tam Thu lại lấy bút ghi chép, vừa hỏi: "Chủ công, vần thơ này... là do người thương viết?”
“Người thương!?” Tần Phong hơi sững sờ, nhìn phương xa rồi chậm rãi nói: "Không về được. Mùa thu năm đó, gặp một người, lòng rất vui. Ta bất tài, không giữ được người, vô cùng tiếc nuối, đến nay vẫn còn vương vấn."
"Chưa lưu lại..." Bàn tay cầm bút của Tam Thu dừng lại, giống như xúc cảnh sinh tình, nói: "Ta ngẩng đầu chín mươi chín lần, nhìn xuyên qua Tinh Hà, niệm tưởng cạn khô, cũng khó quên nụ cười khuynh thành của nàng."
"Cái kia..." Tần Phong theo bản năng di chuyển hai bước để giữ khoảng cách, mở miệng nói: "Lần này trở về ta sẽ bế quan một đoạn thời gian, ngươi có thể đi tìm tiểu tiên nữ của ngươi.”
“Không cần, hữu duyên tự sẽ gặp mặt!” Tam Thu nghiêm túc cự tuyệt.
Thân là một sử quan chứng kiến sự trưởng thành của một đế vương vĩ đại, hắn tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà lơ là nhiệm vụ.
"Đây có phải là sự trao đổi giữa các nhà văn hóa không vậy!?" Mộc Tú ở cách đó không xa bất đắc dĩ nói: "Ta cảm giác mình căn bản không xen vào được, chỉ biết nói mỗi năm tháng nào đó, đi một chuyến mười dặm sông Hoài."
“A Di Đà Phật, thí chủ EQ thật thấp!” Tam Lộng đại sư chắp hai tay, ra vẻ EQ cao: "Bần tăng luôn một mình xuyên qua những lồng đèn đỏ thẫm, lang thang trong ngõ nhỏ u ám mà ẩm ướt, tìm kiếm vị cô nương bán đậu hũ kia. Mọi người đều nói bần tăng ham giá rẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862248/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.