Thanh âm của hệ thống vừa dứt, Tần Phong liền lâm vào hỗn độn.
Chỉ thấy linh khí trong trời đất bắt đầu hội tụ vào Tần Phong, khí tràng cả người cũng thay đổi, giống như có thể bao dung tất cả thế gian.
"Hắn... hắn lại ngộ rồi!?" Đám người Mộc Tú trợn mắt há mồm, trong lòng gào thét như một con chuột đất.
Mẹ nó!
Mọi người rõ ràng đều là lần đầu tiên làm người, cũng là cùng nhau tổ chức đi 'phượt' tìm bảo vật.
Nhưng vì sao bọn họ chỉ thấy nguy hiểm với kho báu, còn Tần Phong thì cứ 'giác ngộ' hết lần này đến lần khác thế!? "Hải Nạp Bách Xuyên!?" Tam Thu vẫn trầm mặc không nói, lấy bút ra tiếp tục ghi chép.
Một tháng một năm nào đó: Ngô Hoàng dùng tình yêu và chính nghĩa cảm hóa công chúa tiền triều, ý chí Hải Nạp Bách Xuyên khiến người ta khâm phục, đến lúc này đạt tới cảnh giới hải nạp bách xuyên trong truyền thuyết.
"Tình yêu và chính nghĩa!?” Tam Lộng đại sư liếc trộm quyển sổ ghi chép, rồi lại liếc nhìn Nguyệt Hy đang quằn quại kêu rên.
Mẹ nó chứ! Thế này mà gọi là tình yêu với công lý à!?
Một tên 'biến thái' như gã nhìn còn thấy biến thái, lương tâm của hắn không cắn rứt chút nào sao!?
...
Lúc này.
Thành trì Tần gia.
Thây ngang khắp đồng, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Toàn thân Tần Hạo dính đầy máu tươi, run rẩy đứng trên tường thành.
Y đã không nhớ rõ mình đánh lui bao nhiêu đợt công kích, cũng không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người, chỉ biết kẻ nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862245/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.