"Chủ công, hiện tại làm sao bây giờ!?"
Mộc Tú cũng vô cùng câm nín, không biết nên làm gì bây giờ.
Nhìn bộ dạng của hắn là biết, hắn quả thật biết bảo tàng ở đâu.
Chỉ là đối phương sống chết gì cũng phải tiếp tục sự nghiệp 'liếm cẩu', trong lúc nhất thời đúng là không có biện pháp nào.
"Không biết 'võ mồm' có tác dụng không đây!?"
Tần Phong thầm nghĩ, đã đến lúc học theo mấy tên nhân vật chính, dùng miệng lưỡi tẩy não NPC rồi. Hắn lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, đứng trên đỉnh cao đạo đức mà phán: "Tiền bối, vãn bối lấy bảo tàng không phải vì tư dục của mình, mà là vì lê dân thương sinh trong thiên hạ.”
"Hử!?"
Đám người Mộc Tú lập tức nhìn về phía Tần Phong, biết hắn lại sắp bắt đầu 'diễn' rồi.
"Vì lê dân thương sinh trong thiên hạ!?"
Tam Thu còn chưa thấy qua sự vô sỉ của Tần Phong, lập tức bị nguyện vọng vĩ đại của hắn hấp dẫn.
Tần Phong dõng dạc nói: "Hiện nay chùa miếu trong thiên hạ hương khói không ngừng, lầu son gác tía dâm uế đầy trời. Thiên pháp không thông nhân đạo, lại tự cho rằng có thể ân trạch chúng sinh, quả thực là sai lầm nối tiếp sai lầm!"
"Thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải thiên hạ của một người! Nếu quang minh bị bóng tối bao phủ, ta nguyện ý làm mặt trời, cho dù tan xương nát thịt, cũng phải vì thiên hạ thương sinh đòi lại một cái công đạo!"
“Hay cho câu thiên hạ là của người trong thiên hạ!”
Tam Thu bị nói đến nhiệt huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862237/chuong-708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.