"Người nào!?"
Các thư sinh vội vàng đề phòng, cảm thấy kẻ tới không hiền.
Gầm!!
Một tiếng hổ gầm vang vọng khắp thiên địa, chấn động khiến mọi người liên tục lui về phía sau.
Chỉ thấy một con thần thú Bạch Hổ từ trong hư không nặng nề rơi xuống đất, trên lưng còn có một tuyệt thế mỹ nhân ngồi nghiêng, khuôn mặt thanh thuần làm cho người ta có một loại cảm giác trong bùn mà không dơ.
“Là cung chủ!”
Cao thủ Lam Ma cung vui mừng, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Sao lại là nàng ta!!"
Ánh mắt Vu tiên sinh tràn đầy hoảng sợ, thân thể run rẩy vì sợ hãi.
Đừng nhìn vị tuyệt thế mỹ nhân trước mắt này có khuôn mặt thanh thuần, nhưng sau lưng thì chơi điên cuồng khỏi phải bàn, chính là Lam Ma năm đó đã khi dễ y suốt một tháng, để lại bóng ma trong tâm hồn mỏng manh của y.
Bởi vì Âm Nguyệt hoàng triều ở chiến trường tiền tuyến chậm chạp không thể xoay chuyển tình thế, cho nên Lục Đạo đế quân chỉ có thể mạo hiểm phái Lam Ma tự mình đến mời Văn Tuyệt xuất sơn.
“Hình như càng già càng có vị!”
Lam Ma không nhịn được đánh giá Vu tiên sinh, phát hiện trên người y lộ ra một loại nho nhã, cũng làm cho nàng không khỏi tim đập thình thịch, giống như trở lại thời kỳ thiếu nữ mới biết yêu.
"Ánh mắt này..."
Vu tiên sinh thót tim, y quá quen thuộc với ánh mắt này.
Năm xưa Lam Ma vẫn còn đó, cho ta một trăm lẻ ba khối!
...
Vô Song Thành.
Bóng đêm mê người, đèn hoa mới lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862199/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.