"Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi!" Thái thượng hoàng đã nhìn rõ được cách cục lớn hơn.
Huống hồ, Diệp Thần đã chém giết Cửu Thiên Danh Kiếm sơn trang, kết tử thù với Âm Nguyệt hoàng triều. Hắn còn đại biểu cho cứ điểm Bắc Cương, nếu phản bội sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.
"Gia gia giáo huấn đúng!" Tân đế Đại Hạ vội vàng hành lễ, trong lòng lại không cho là đúng.
Làm một đế vương nắm tất cả trong tay, hắn không tin nhất chính là lòng người, chỉ có nắm lấy điểm yếu của Diệp Thần, hắn mới có thể triệt để yên tâm.
Ầm ầm một tiếng!! Chỉ thấy một lão giả tóc bạc từ trên không trung nặng nề rơi xuống, khi nhìn thấy thi thể Nhị Nguyệt tiên sinh thì trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn.
"Phong Lâm tiên sinh!!" Tân đế Đại Hạ trong lòng mừng rỡ, kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tuy rằng đi một Nhị Nguyệt tiên sinh, nhưng còn có sư phụ Phong Lâm tiên sinh ở đây, ưu thế vẫn như cũ ở bên bọn họ.
“Là ai? Là ai đã giết đồ nhi của lão phu!!” Phong Lâm tiên sinh đột nhiên kích động, ánh mắt phẫn nộ giống như muốn ăn thịt người.
Ông ta nghĩ thế nào cũng không ra, đệ tử mà mình đắc ý nhất, nhưng vừa xuống núi được hơn tháng đã đi nhận cơm hộp, để cho người đầu bạc đến đưa người tóc đen.
Tân đế Đại Hạ tiến lên nói: "Phong Lâm tiên sinh xin nén bi thương!" "Lúc chúng ta chạy tới quả thật đã nhìn thấy hung thủ, chỉ là đối phương ngụy trang thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862171/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.