Giao Nhân tộc thấy mình ở thế yếu, đành cắn răng "tiêu tiền xóa tai họa":
"Vừa rồi ngăn cản lôi kiếp tiêu hao quá lớn, chúng ta chỉ còn lại 500 vạn cực phẩm linh thạch, nguyện ý dâng hết cho Chiến thần."
"500 vạn!?"
Ánh mắt Tần Phong lạnh băng:
"Ngươi coi Chiến thần Bắc Cương ta là thằng ăn mày sao!?”
"Không dám, không dám!"
Giao Nhân tộc lập tức bán thảm, khóc lóc kể lể:
"Bắc Hải chúng ta vốn không giàu có, lại thường xuyên bị Nhân tộc cướp bóc, xuất ra 500 vạn đã là cạn kiệt rồi.”
"Thật!?"
Tần Phong híp mắt, trong lòng cười khẩy. Láo toét! Là một nhân vật phản diện chuyên nghiệp, trước khi ra tay hắn đã dùng Thiên Nhãn quét sạch cả Bắc Hải. Kho báu nhà các ngươi có bao nhiêu, hắn còn rõ hơn cả các ngươi.
Vị chuẩn đế Giao Nhân cố giữ bình tĩnh:
"Nếu Chiến thần không tin, ngài cứ tự nhiên tìm. Tìm được cái gì, đều là của ngài.”
"Đây là ngươi tự nói đấy nhé!"
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên một nụ cười gian xảo, hóa thành một đạo kim quang biến mất.
Mấy chuẩn đế khác giật mình:
"Hình như hắn bay về phía kho báu!"
Vị chuẩn đế vừa nói cứng vội tự an ủi:
"Chắc là trùng hợp thôi! Chúng ta giấu kỹ thế cơ mà..."
Ầm ầm!! Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ vang lên từ vách đá. Tần Phong đã vơ vét sạch sẽ kho báu, cái không gian tùy thân vừa cạn kiệt lại phồng lên.
"Phốc!!"
Năm vị chuẩn đế Giao Nhân tộc nhìn cảnh đó, tức đến hộc máu, đồng loạt ngất xỉu tại chỗ.
"Mau! Mau đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862147/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.