“Động thủ đi!”
Diệp Long giống như đã chấp nhận số phận, buông xuôi:
"Ngươi muốn báo thù cho người nhà là không sai, ta muốn phục hưng gia tộc cũng không sai, sai là do thời thế trêu ngươi mà thôi.”
“Ta…”
Diệp Thần há miệng. Gã rất muốn nói: "Sau này chúng ta có thể kề vai chiến đấu", nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra.
Hai mươi bảy cái chết vẫn còn sờ sờ ra đó, làm sao gã có thể xưng huynh gọi đệ với hung thủ này!? "Chủ công, sao ngài còn chưa tới!?" Diệp Long ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng đang gào thét như bão tố. Nếu Tần Phong không xuất hiện, sau này gã làm sao có cơ hội tự tay dâng vợ mình cho Tần Phong...
"Ai!"
Diệp Thần thở dài, mặt nghiêm túc:
"Mặc kệ ngươi nói thật hay giả, hai mươi bảy mạng người Diệp gia chết vì ngươi là sự thật. Mối thù này, hôm nay ta nhất định phải báo!”
Nói xong, trong mắt Diệp Thần lại nổi lên sát ý, quanh thân cũng bắt đầu dâng lên một cỗ thương ý đâm thủng mây xanh.
"Chờ một chút!"
Diệp Long vì muốn câu giờ, không thể làm gì khác hơn là tự "thêm lời thoại" để giữ mạng.
"Ngươi sợ chết!?"
Diệp Thần híp mắt, trong lòng nổi lên một tia khinh bỉ.
May mà vừa rồi gã còn cảm thấy Diệp Long có chút khí phách, không ngờ vẫn chỉ là một tên phế vật sợ chết. Thấy Diệp Long "hèn" như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng gã ngược lại vơi đi một chút.
"Ta nhẫn nhục nhiều năm như vậy, sớm đã coi thường sinh tử..."
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862140/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.