Ầm ầm!
Kiếm khí tứ tán, kiếm ý ngập trời.
Mấy trăm gã truy binh bị ép ngưng tụ linh khí hộ thuẫn để ngăn cản, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vang lên. Từng thanh thần kiếm lóe lên lưu quang đâm thủng ngực bọn họ, kiếm khí vô tận xé nát nguyên thần của chúng.
Mấy trăm tên lính truy kích vốn còn đang dương oai diệu võ, chỉ trong chốc lát đã bị Tần Phong chém giết sạch sẽ.
“Đến phiên thỏ ta lên sân khấu!”
Tiểu Bạch lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ nhảy tót lên sờ thi thể.
“Chủ công hôm nay hỏa khí lớn thật!”
Mộc Tú và Tề Tu Viễn có chút kinh ngạc nhìn Tần Phong.
Trong trí nhớ của bọn họ, Tần Phong làm việc luôn tuân theo tâm pháp "suy nghĩ kỹ": có thể làm hay không, có thể để ngày mai làm hay không, có thể giao cho người khác làm hay không.
Cái kiểu tình huống vừa đụng mặt đã tự mình động thủ, lại còn phô trương thanh thế thế này, đúng là hiếm thấy.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người bị vây là Lâm Tam, mọi nghi vấn liền được giải quyết. Hắn chính là người nguyện vì Lâm Tam mà tự giam ngàn năm ở Đại Quang Minh tự, hiện tại ra tay vì Lâm Tam cũng là hợp tình hợp lý.
"Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì!?"
Mộc Tú và Tề Tu Viễn liếc nhau, cảm thấy mối quan hệ này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Tần huynh, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!”
Trên khuôn mặt u sầu nhiều ngày của Lâm Tam cuối cùng cũng lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862039/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.