Lúc này, Mộc Tú và Tề Tu Viễn đang ung dung ngồi ăn lẩu, ca hát, từ xa ngắm nhìn từng đạo lôi kiếp khủng bố giáng xuống.
“Đám lừa trọc này đúng là không được!”
Mộc Tú tỏ vẻ chê bai:
"Võ Lăng Thánh Địa người ta còn cứng rắn chống đỡ được một tháng mới giơ cờ trắng, bọn họ mới có mấy ngày đã không xong rồi.”
“Đại Quang Minh tự đáng thương!”
Tề Tu Viễn nhìn về phía ngôi chùa với ánh mắt đầy đồng cảm. Hắn rốt cục đã hiểu tại sao Mộc Tú nói "không cần một tháng".
Chỉ với sức phá hoại khủng bố của Tần Phong, không một thế lực nào có thể cầm cự nổi một tháng!
Nhất là khi tiết tháo của Tần Phong không có giới hạn, tiền thì người khác bỏ ra, lôi kiếp thì người khác gánh, còn lợi lộc cuối cùng đều chui hết vào túi hắn.
Mộc Tú cảm khái:
"Tiền không có thì có thể kiếm lại, nhưng lương tâm mà không có, thì càng kiếm được nhiều tiền hơn.”
Lôi kiếp cuồn cuộn, kéo dài từ sáng đến tối mịt.
Đám người Phương trượng cũng không nhớ nổi mình đã gánh bao nhiêu đạo lôi kiếp. Chỉ biết rằng, Đại Quang Minh tự vốn vàng son lộng lẫy giờ đã không còn, thay vào đó là một đống đổ nát thê lương cùng tiếng kêu than dậy đất.
“Cuối cùng cũng kết thúc!”
Phương trượng nhìn lôi vân trên trời tan đi, thiếu chút nữa là bật khóc tại chỗ.
Vì gánh đống lôi kiếp này, thọ nguyên vốn đã chẳng còn bao nhiêu của lão, nay lại càng thêm cạn kiệt.
Bất quá, nghĩ đến lôi kiếp khủng bố như vậy, ắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862036/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.