Giang Vô Song quay lại liếc mắt nhìn Giang Tuyết. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm vợ chồng, lão lập tức hiểu ý, mở miệng tuyên bố: "Từ bây giờ trở đi, ngươi không gọi là Vân Hạo nữa, ngươi tên là Giang Thiên Lý. Ngươi chính là con rể của bảo bối nữ nhi Giang Linh nhà ta.”
"Ta phi! Vân Hạo ta đây cho dù có chết đói, có nhảy từ đỉnh núi cao nhất Hoang Cổ xuống, cũng quyết không làm cái thứ con rể chó má gì hết!"
Tần Hạo hung hăng "phi" một tiếng, tỏ vẻ mình thà chết chứ không khuất phục.
“Tuổi còn nhỏ mà đã rất có cốt khí!”
Giang Tuyết ra dáng "mẹ vợ nhìn con rể", càng nhìn càng thấy hài lòng, không khỏi mở miệng: "Người đâu! Tạm thời áp giải nó vào đại lao, nghiêm khắc trông coi! Không có mệnh lệnh của thành chủ, ai cũng không được phép thả nó ra.”
“Vâng!”
Hộ vệ lập tức áp giải Tần Hạo đi xuống.
"Có cốt khí thì có ích lợi gì..."
Giang Vô Song vừa lẩm bẩm được một nửa, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Giang Tuyết. Lão bị dọa cho lập tức buông chén trà xuống, "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt nịnh nọt hết cỡ: "Ta có một trái tim yêu phu nhân tha thiết!!”
...
Trong phòng giam.
Tần Hạo cảm thấy đối phương quả thực là quá khinh người.
Rõ ràng đã nói xong là tiền trao cháo múc, một tay giao tiền, một tay giao hàng. Kết quả bọn họ lật lọng thì thôi, lại còn bắt y làm con rể ở Vô Song thành. Không đồng ý thì liền bị tống vào đại lao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862023/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.