"Tần huynh!"
Lâm Tam rốt cuộc khó có thể che dấu sự phấn khởi trong lòng, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ kiếm ý ngút trời.
"Thật mạnh!"
Tần Phong cũng biết Lâm Tam dưỡng hạo nhiên chính khí ngàn năm, thật giống như tích trữ một đại chiêu ngàn năm.
Hét lên một tiếng! Tần Phong cầm hộp kiếm vô tận rơi xuống đỉnh Tử Cấm, đồng dạng cũng bộc phát ra một cỗ kiếm ý ngút trời để đáp lại.
Tuy rằng kiếm ý của hắn lúc này chỉ có cấp tám, nhưng cộng thêm kiếm ý ẩn chứa trong hộp kiếm vô tận, cũng đủ để cùng kiếm ý cấp chín của Lâm Tam địch lại.
Chỉ thấy dưới trăng tròn, hai đạo kiếm ý ngút trời.
Trận chiến còn chưa bắt đầu, đã quấy nhiễu thiên địa phong vân biến hóa, ngói trên Tử Cấm Thành ào ào rung động.
"Hai người bọn họ thật sự chỉ có mười mấy hai mươi tuổi sao!?"
Toàn trường mọi người bị kiếm ý vô tận của hai người bức liên tục lui về phía sau, không rõ đều là lần đầu tiên làm người nhưng vì sao chênh lệch lại lớn như vậy.
"Tần huynh, trận chiến này ta chỉ xuất ra một kiếm!"
Lâm Tam lần thứ hai khôi phục trạng thái bình thản, chậm rãi rút bội kiếm trong tay ra.
Không giống như trường kiếm bình thường, kiếm này chính là Vô Trần thần kiếm mà sư phụ y ban cho, giống như Trường Không Thần Kiếm của Tần Phong đều là một trong mười đại thần binh Hoang Cổ.
"Trận chiến này, ta cũng chỉ xuất ra một kiếm!"
Tần Phong vỗ hộp kiếm vô tận, ngàn thanh thần kiếm bay ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862006/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.