"Không cần lo lắng!"
Tần Phong mở miệng an ủi, nói:
"Ta có thể chất bách độc bất xâm, chỉ là độc tố căn bản không cách nào đả thương đến tính mạng ta.”
"Chỉ là độc tố? Khẩu khí thật lớn!"
Thái tử cũng không giả vờ nữa, ngã bài khinh thường nói:
"Ta liền đại phát từ bi nói cho ngươi biết, độc mà ngươi uống chính Tử Ngọ Đoạn Hồn Tán do Độc Vương mới nghiên cứu chế tạo, đừng nói cái gì bách độc bất xâm, coi như là dược thần đời thứ nhất của Dược Thần cốc tới cũng vô dụng.”
"Tử Ngọ đoạn hồn tán!?”
Sắc mặt của Tề Tu Viễn dần dần thay đổi.
Nếu y không nhớ lầm, vợ y Lục Mạn Mạn cũng trúng độc này, nó không lập tức muốn mạng người, nhưng không ai có thể giải, cho dù đế cấp cường giả ra tay cũng vô dụng, chỉ có thể tuyệt vọng chờ cái chết đến gần.
Y không biết là ai cho Độc Vương lòng tin, nhưng độc này đối với Tần Phong quả thật không có tác dụng gì.
"Oa cạc..."
Một đạo tiếng cười tựa như tiếng vịt kêu vang lên, chỉ thấy một đạo bóng đen đi vào đại điện.
"Độc Vương!"
Tề Tu Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, cũng là cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt.
"Đừng giãy dụa!"
Thanh âm Độc Vương khàn khàn cười nói:
"Bách độc bất xâm căn bản không cách nào ngăn cản Tử Ngọ đoạn hồn tán của lão phu, nếu ngươi không muốn chết cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng..."
Ông! Ông!
Không đợi Độc Vương nói xong lời, đao quang sắc bén chợt lóe qua.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862002/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.