“Mẹ ơi, ai có thể gánh vác viên đạn bọc đường này a!”
Tần Phong nhìn Thái tử phi tựa như làm nũng, thừa nhận mình đích thật thực thèm thuồng thân thể người ta.
Hắn thấp hèn! Hắn thành thật!
Hắn xứng đáng được khen ngợi!
“Không đi!”
Tần Phong nghĩ cũng không muốn, quyết đoán cự tuyệt lời mời.
Bây giờ là Thái tử Đại Hạ có cầu xin hắn, hắn càng không nóng nảy đối phương lại càng sốt ruột, huống chi đối phương còn làm thái tử ba ngàn năm, khẳng định thu thập không ít thứ tốt.
"Ta..."
Thái tử phi há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cáo từ hồi phủ.
Định trở về hỏi Thái tử một chút, con ngựa mà hắn chuẩn bị đang ở đâu, có phải mình đi quá vội vàng nên quên mất hay không.
“Muốn đi!?”
Tần Phong liền không vui, chưa từng thấy qua người nào đi tạ lỗi mà làm việc như vậy.
"Chủ công, có một câu không biết nên nói hay không!”
Mộc Tú tiến lên ngập ngừng, nói:
"Nữ nhân này là hồng nhan họa thủy, cạo cốt cương đao không đụng được a!”
“Ta biết rõ!”
Tần Phong vẻ mặt chính khí nói:
"Chính cái gọi là ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục, thay vì để mặc cho yêu nữ này gây họa cho nhân gian, không bằng ta học Phật tổ cắt thịt cho ưng ăn, dùng tình yêu để cảm hóa nàng.”
“Ách..."
Khóe mắt Mộc Tú hơi co rút, thật sự ngẹn họng.
Mấy năm nay, hắn ta đã gặp được không ít loại người, nhưng loại mặt không đỏ tim không run như Tần Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861995/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.