“Thỏ ta thấy có lý!”
Tiểu Bạch móc sổ tay ra, ghi lại lời Tần Phong.
"Bổn cung... bây giờ nên làm gì đây!?”
Thái tử phi mặt đỏ bừng tựa vào ngực Tần Phong, tim đập như nai con chạy loạn.
Câu nói 'làm người vui vẻ là quan trọng nhất' kia... có phải là chàng nói với mình không? Nhưng lễ nghĩa liêm sỉ lại bảo nàng lúc này phải giãy dụa, phải hô hoán Thái tử.
Chứ không phải là nép vào lồng ngực rắn chắc mà nàng chưa từng cảm nhận qua này.
"Ngươi..."
Thái tử tức đến xanh đầu, không ngờ Tần Phong lại kiêu ngạo đến vậy.
Ngay trên địa bàn của hắn, cướp Thái tử phi của hắn, mà còn dám cứng rắn với hắn? Thật coi Thái tử ba ngàn năm này là đồ ăn chay sao!? "Ngươi nói chủ công nhà ta cường đoạt, bằng chứng đâu? Nhỡ đâu bọn họ thật lòng yêu nhau thì sao? Hay là Thái tử ba ngàn tuổi nhà ngươi thèm khát mỹ mạo của người ta, ỷ vào thân phận mà cưỡng hôn về phủ!?"
Mộc Tú thấy có nhiều thế lực trợ trận, lập tức hết sợ hãi, hiên ngang bước ra, chụp thẳng cái bô lên đầu Thái tử.
"Oa!!"
Quần chúng hóng hớt lại hai mắt sáng rực, không ngờ "dưa" này càng ăn càng lớn.
"Ngươi ngậm máu phun người!!"
Sắc mặt Thái tử càng lúc càng xanh, miệng cũng bắt đầu văng tục.
"Ừm!!"
Hàn khí trên thanh đại đao của Tề Tu Viễn bức người, chỉ chờ thời khắc săn giết.
“Ngươi mới ngậm máu phun người!”
Mộc Tú nép sát Tề Tu Viễn, tiếp tục bồi thêm:
"Chủ công nhà ta thiếu niên anh hùng, đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861979/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.