Chưa đầy một nén hương, đám người Chu Đầu đã nằm la liệt trong vũng máu. Tần Phong thì mang theo Tề Tu Viễn cùng Mộc Tú đi tìm nhà khách, nhưng đêm vừa buông xuống, đã có vị khách không mời tự tiện lẻn vào phòng hắn.
"Kẻ nào!?"
Tần Phong bật phắt dậy, thấy một gã hắc bào đang đứng sừng sững bên giường.
Dưới ánh nến leo lét, hắn nhận ra ngay, người đến không phải ai khác, chính là lão cha "trên trời rơi xuống" của mình, Tần Thiên! “Sinh Tử Cảnh!”
Tần Thiên liếc mắt đã nhìn thấu tu vi của Tần Phong, kích động hạ thấp thanh âm, thốt ra câu nói đã nén trong lòng mười năm nay:
"Khá lắm, khá lắm! Tần Phong con ta, có tư chất Đại Đế!!"
Đậu má!
Tần Phong giật nảy mình, vội nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ có kẻ nào xông ra trấn áp mình.
"Cha, cha làm cái quái gì vậy!?"
Tần Phong vì phòng ngừa lão cha tiện nghi tiếp tục hô, vội vàng ghé miệng hỏi nhỏ:
"Người muốn hại chết con à? Chẳng phải đã dặn, lúc con đang nằm vùng thì đừng tới tìm con sao!?"
“Chuyện xảy ra là có nguyên nhân!”
Tần Thiên giải thích với vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Đệ đệ con vừa rời động thiên phúc địa đã đánh ngã cả đám đồng môn sư huynh đệ, nó bảo bọn họ không thể cho nó cảm ngộ 'sinh tử đại khủng bố', nên nó liền cho bọn họ đi cảm ngộ 'sinh tử đại khủng bố' thực sự.”
“Thế thì sao!?”
Tần Phong ngơ ngác, không hiểu ý tứ gì.
“Ý ta là đệ đệ con!”
Tần Thiên nghiêm mặt:
"Ta cùng các lão tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861970/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.