Nguyên bản bọn họ mấy ngày trước nên chạy tới Võ Lăng Thánh Địa, nhưng ai biết nửa đường gặp phải vài đám sát thủ, trong đó thậm chí có cao thủ cấp bậc chuẩn đế.
Nếu không phải có Tề Tu Viễn đao tuyệt ở đây, mệnh nhỏ của Mộc Tú chỉ sợ liền không thoát khỏi kiếp nạn này.
Đại trưởng lão xuất hiện trong hư không, sắc mặt âm trầm nói: "Đao Tuyệt đây là ý gì!? Vì sao cầm đao xông vào Võ Lăng Thánh Địa ta!?”
Tề Tu Viễn lúc này đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, thầm nghĩ nhanh chóng tìm được Tần Phong để cứu vợ: “Ta không rảnh nói nhảm với các ngươi, đem Tần Phong giao ra!”
Mộc Tú mắt thấy song phương một lời không hợp liền muốn đánh nhau, cho nên vội vàng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm!! Tần Phong vốn đang giúp vợ hắn trị liệu, kết quả Thánh chủ các ngươi không nói đạo nghĩa giang hồ mà bắt Tần Phong đi, dẫn đến vợ hắn sắp chết, ngươi cũng không muốn Thánh chủ các ngươi trùm bao bố người ta truyền ra ngoài, bị cả Hoang Cổ cười chê đúng không!?”
Đại trưởng lão bị tức giận nói không nên lời: “Ngươi...”
Nhưng không thể không nói lời này của Mộc Tú đã nắm cán của lão, chuyện Thánh chủ nhà lão bắt người đã đủ mất mặt.
Thanh âm của Võ Lăng Thánh Chủ vang lên: "Việc này đúng là bản tôn suy nghĩ không thấu đáo, đại trưởng lão, người tới là khách, không được vô lễ.”
“Vâng!”
Đại trưởng lão hướng chỗ Thánh Chủ hành lễ, không có làm khó Tề Tu Viễn cùng Mộc Tú nữa.
Lúc này, trên một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861961/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.