Tiểu Bạch thổi xong một khúc kèn, sau đó lại khua chiêng gõ trống hát: “Gà vàng gáy sáng, ánh sáng bầu trời, mí mắt kéo tới phía dưới quai hàm. Hôm nay mời thần kê đến, gọi ba tiếng, đưa huynh đến bên giường. Đắp vải trắng, một chén trà xanh mà giải sầu, keng, ầm, ầm, keng..."
"Cái gì gọi là chuyên nghiệp? Mẹ nó đây mới là chuyên nghiệp!!”
Thiên Quân, Vạn Mã ở một bên nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, rốt cục hiểu được vì sao bọn họ khóc không lại con thỏ kia.
Tần Phong rưng rưng ngẩng đầu lên nói: "Sao lại yên lặng rồi? Mau tiếp tục tấu nhạc, để ta đưa tiễn Trần huynh đi hết đoạn đường cuối cùng!”
“Đây là nam nhân làm ta chảy máu mũi sao!?”
Vu Lan tay vịn trán thở dài một tiếng, không rõ tại sao mình lại 'cảm nắng' cái con hàng này.
"Thiếu cung chủ, có thể gả!"
Cao thủ Lam Ma cung thủy chung không quên sơ tâm, bắt đầu bất chấp hoàn cảnh mà tác hợp cho hai người.
"Đủ rồi!!"
Hư ảnh Lục Đạo Đế Quân rốt cục bộc phát, giận dữ quát: "Đều là thánh tử, không nghĩ biện pháp đi hỏi thăm tung tích Trần Tổ, mà lại ở chỗ này làm loại chuyện này! Các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao!?”
"Ui da, mẹ thỏ của ta, dọa chết thỏ ta!”
Tiểu Bạch bị dọa giật mình.
Nó nhanh nhẹn thu lại đạo cụ rồi nhảy vào trong ngực Tần Phong, chuẩn bị chờ ngày sau để lại sử dụng cho Lục Đạo Đế Quân.
"Cẩn tuân Đế Quân dạy bảo!"
Tần Phong cùng Diệp Long ngoài miệng dũng cảm nhận sai, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861942/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.