"Lão tướng quân kiên cường!!"
Trên mặt Tần Phong lộ ra vẻ khâm phục, sau đó phất tay lấy ra bốn đạo quả.
Sau khi rời khỏi Côn Luân bí cảnh, sáu đạo quả đã bị Tiểu Bạch ăn mất hai, còn lại bốn quả vẫn luôn đặt trong không gian tùy thân, bởi vì quá trân quý cho nên không muốn đưa cho ai ăn.
Hiện tại cây dây leo trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trải qua hơn một năm được Thiên Bảo Nguyệt Quang bồi dưỡng, hắn đã nhân giống thành công đạo quả, sau đó có thể lấy ra giúp tiểu đệ cường hóa.
"Đạo quả!!"
Bạch Khởi nhìn thấy đạo quả thì nhịn không được mà kinh hô một tiếng, trái tim nhỏ cũng không hăng hái đập liên hồi.
Nhìn thấy bọn người Vạn Lý Lãng ở bên cạnh, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm đạo quả, chỉ là không có mệnh lệnh của Tần Phong, cho nên bọn họ chỉ có thể trông mong nhìn xem, căn bản không dám tiến lên.
"Lão tướng quân, ngươi cũng nhìn thấy!"
Tần Phong hóa thân thành cán bộ tâm lý, không nhanh không chậm nói: "Ngươi không cầm, bọn họ cũng không dám cầm. Bọn họ không dám cầm, mấy trăm vạn huynh đệ ngoài kia cũng không dám cầm. Về sau mọi người sao có thể cùng nhau tiến bộ đây!?”
"Ta..."
Sắc mặt của Bạch Khởi không ngừng biến hóa.
Làm một lão hồ ly biết xem xét thời thế, dĩ nhiên ông ta hiểu ý của Tần Phong.
Hoặc là cầm đạo quả, tất cả mọi người cùng nhau tiến bộ; hoặc là đắc tội với mấy trăm vạn đại quân Trấn Ma, Hổ Bí, Hắc Giáp, Đại Tuyết Long kỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861939/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.