Lúc này.
Trong một sơn động.
Mấy đại hán đầu trọc đang nghỉ ngơi phía trước, còn Phương Thường thì mờ mịt nằm trên mặt đất.
Vốn tưởng chết là được giải thoát, ai ngờ lại được mấy tên hòa thượng cứu sống, người dẫn đầu có pháp hiệu là Giác Vân.
"Đại sư, tội gì phải cứu ta!?"
Ánh mắt Phương Thường đã tắt hẳn ánh sáng: "Đời này ta nếm trải quá nhiều khổ ải, thật sự mệt mỏi lắm rồi.”
Giác Vân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nghe y nói tiếp: “Ta ngã xuống vô cùng đau đớn, thế nhưng khi quay đầu nhìn lại, đây chẳng phải là nơi ta tự mình nhảy tới sao. Ta đứng ở đây rất lâu, lâu đến mức không cách nào tiêu tan. Ngay từ đầu, ta coi nơi này là hoa, là đường, là nhà, nhưng bây giờ, khi khắp người mỏi mệt, vết thương chồng chất, ta mới biết rõ, đây là kiếp, là hố, là vực sâu."
"Nhân sinh lạc tử, vô hối hận!" (Đời người đã hạ cờ, không hối hận)
Phương Thường không khỏi cười khổ một tiếng, nhận ra mọi cực khổ đều do mình tự tạo ra.
Nếu y không ham danh lợi, không tham luyến sắc đẹp, thì đã không gặp Tần Phong, cũng sẽ không dẫn tới kết cục này.
“Ngộ tính của thí chủ rất tốt!”
Giác Vân tròn mắt nhìn Phương Thường, không ngờ Phật tính của kẻ này lại cao đến vậy.
"Đại sư, ta muốn quy y ngã Phật!"
Phương Thường đứng dậy, quỳ gối trước mặt Giác Vân, y đã nhìn thấu hồng trần.
Giác Vân trầm ngâm một hồi mới nói: "Ma tính của ngươi rất mạnh. Nếu đã tự nguyện buông bỏ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861930/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.