Đại Hạ Hoàng Đế híp mắt không nói, cảm thấy đám thế gia này nói cũng có lý.
Chỉ là... nếu thật sự giao hết vật tư vào tay liên quân các thế gia, vậy hoàng tộc bọn họ còn giá trị gì nữa? Người ta trong tay vừa có binh vừa có lương, tương lai của ông ta chỉ sợ... nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh sau gáy.
"Lần trước Tần Phong chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết thôi!" Hoàng đế Đại Hạ không có ý định ủy quyền, nhất định phải tự mình nắm vật tư trong tay.
Coi như bọn chúng muốn tạo phản, chiến lực cũng sẽ bị giảm đi.
"Ai..." Tất cả đại thế gia đều thở dài, cảm thấy thật khó chịu khi bị cản trở khắp nơi.
Tuy nhiên, trong khi các thế gia khó chịu, thì Quang Thiên lại vô cùng vui vẻ. Gã vội vàng thông báo tin tức này qua Tiên Nô Pháp Ấn để tranh công với Tần Phong.
"Ừm!" Tần Phong đang "nghiêm hình bức cung", thân thể chợt khựng lại, cảm ứng được ý niệm mà Quang Thiên truyền tới.
"Họp khẩn cấp!" Tần Phong đứng dậy, mở cửa buồng nhỏ trên tàu đi ra, đồng thời triệu tập nhân mã.
"Khẩn cấp!?" Nhóm thiên kiêu trên thuyền lập tức tỉnh táo tinh thần, biết rõ Tần Phong đã "bức cung" thành công!
"Quá tốt rồi!!" Một ngàn Bạch Bào quân nghe vậy lập tức kích động.
Sau khi đi theo Tần Phong đánh hai trận, không chỉ không có thương vong mà còn tích lũy được số quân công nhiều hơn mấy chục năm tòng quân trước đây.
Hiện tại, Tần Phong chính là vị thần vĩnh viễn trong lòng bọn họ. Đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861906/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.