Không lâu sau, tiếng chém giết dần lắng xuống.
Đám vương tử hoàng tộc cao cao tại thượng đều bị tóm cổ, phế tu vi, đeo gông xiềng biến thành tù nhân.
Bốn tên vương tử Quy Nhất cảnh thấy tình thế không ổn định chạy trốn, nhưng bị Đế Tú tóm gọn trong một bàn tay. Đến lúc này, chỉ còn hai tên Chuẩn Đế cảnh trên trời là chưa phân thắng bại.
"Hai ông này định đánh tới bao giờ!?" Tần Phong ngẩng đầu nhìn trời.
Không biết hai người bay cao bao nhiêu, cũng không thấy rõ hình ảnh đánh nhau, chỉ thấy giữa bầu trời đêm đen kịt thỉnh thoảng lại lóe lên, kèm theo tiếng nổ đinh tai.
Nó giống như cái đèn cảm ứng âm thanh ở nhà, cứ "bốp bốp" vài tiếng là lại lóe lên, khiến người ta cảm thấy trận chiến vô cùng khốc liệt.
Đế Tú bình tĩnh nói: "Đao Tuyệt, một trong Song Tuyệt Hoang Cổ, không phải là hư danh. Nhìn khắp Hoang Cổ, ngoại trừ Chuẩn Đế cảnh thì không ai là đối thủ của hắn."
Vừa dứt lời, một tiếng ẦM vang lên!!
Thục Vương toàn thân chật vật rơi xuống từ hư không, miệng phun máu tươi, khí tức yếu ớt, trên thân có hơn mười vết đao sâu thấy cả xương trắng.
Trái lại, Tề Tu Viễn giống như anh hùng giáng thế, ngoài việc thở dốc mấy hơi thì kiểu tóc cũng không hề rối.
"Lợi hại!" Tần Phong không nhịn được giơ ngón tay cái, sau đó hô lớn: "Bắt hết lại rồi rút lui! Ai dám phản kháng, giết không tha!"
"Tuân lệnh!!" Qua trận dạ tập này, Tần Phong đã thành công khẳng định uy thế. Ánh mắt của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861898/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.