"Bách độc bất xâm sao!?"
Trong mắt Thánh Chủ hiện lên tia kinh ngạc, phát hiện không thể nhìn thấu được Tần Phong.
Điều kiện ban đầu xưa nay chưa từng có, thiên phú kinh khủng, không chỉ tinh thông luyện đan, luyện khí, mà ngay cả tài văn thơ cũng khiến người người vỗ tay tán thưởng. Điều này càng khiến Thánh Chủ quyết tâm phải lừa gạt được Tần Phong về Võ Lăng thánh địa.
Có kẻ này gia nhập Võ Lăng thánh địa, thì hai thánh địa kia chắc chắn sẽ bị Võ Lăng các nàng đè bẹp dưới thân, vĩnh viễn không thể xoay người.
"Tần Phong tiểu hữu!"
Tề Tu Viễn trông mong nhìn xem Tần Phong, chờ Tần Phong tiếp tục cứu vợ y.
"Không được, ta đang rất yếu ớt!"
Thân thể Tần Phong yếu ớt giống như thiếu niên mỏng manh, tay nâng trán, bước từng bước chậm rãi về phòng.
Nói đùa!
Hắn có thể phân biệt giữa ăn no và ăn để sống. Chỉ cần một ngày độc của Lục Mạn Mạn không thể giải hoàn toàn, thì Tề Tu Viễn sẽ bị hắn nắm trong tay. Như vậy, hắn có thể tiết kiệm được một Tiên Nô Pháp Ấn.
"Mẹ kiếp, quá tiện!"
Đám người liếc mắt có thể nhìn ra Tần Phong đang nghĩ cái gì, bọn hắn đều tỏ vẻ đời này chưa từng gặp qua dạng người mặt dày vô sỉ như thế.
Tề Tu Viễn vội vàng nói: "Tần Phong tiểu hữu, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, hi vọng ngươi có thể nể mặt Hựu Dung cô nương mà giúp chúng ta.”
“Túi da Hựu Dung lớn, nhưng mặt mũi lại không lớn!”
Tần Phong ghét bỏ nhếch miệng, trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861879/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.