Vạn Lý Lãng gật đầu, lần nữa làm động tác mời Tần Phong nhập tháp: "Đúng vậy, mời!"
"Được thôi!"
Tần Phong không có chút dáng vẻ nào của người bị lưu đày, vừa đi vừa lân la: "Ngươi tên Vạn Lý Lãng đúng không? Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Vạn tử nhé.”
"Ngươi biết tại sao Đế Sư lại đi gấp gáp như vậy không!?”
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác đấy... Gần đây ông ta bao một thuyền hoa trên sông Tần Hoài, nuôi mấy tiểu muội muội trẻ tuổi ở bên trong.”
Vạn Lý Lãng lảo đảo, suýt nữa thì té ngã.
Mẹ nó! Lòng dạ tên này đúng là đen như mực! Chuyện này không biết là thật hay giả, nhưng uy vọng của Đế Sư mà hắn cũng dám lôi ra nghị luận sau lưng sao!? Tần Phong vội vàng bước tới, nói tiếp: "Tiểu Vạn, người trẻ tuổi phải biết tiết chế. Ngươi xem Đế Quân kìa, ngài ấy thừa biết sắc đẹp như lang như hổ, cho nên hậu cung xưa nay không đụng, chỉ thích nhất là chơi đùa với mấy tiểu thái giám kia.”
Vạn Lý Lãng bị dọa mặt tái mét, trong lòng gào thét: Đừng nói nữa! Bí mật động trời của lãnh đạo, y xứng đáng được biết sao!?
Tần Phong không hề có ý định dừng lại, càng nói càng hăng: "Ngươi có biết tại sao trong ba vị thánh tử, Đế Quân lại độc sủng một mình ta không!?”
"Chính là vì trận vòng loại sinh tử đấu lần trước, ta đã chém đứt tuệ căn của rất nhiều người, cung cấp mấy ngàn nguồn hàng chất lượng cao làm lễ vật dâng lên Đế Quân.”
"Ách..."
Vạn Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861828/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.