Bên trong ánh mắt Thần Tú lộ ra vẻ tán thưởng, không chút do dự khen ngợi:
"Dùng mỏ tiên tinh làm mồi nhử, không chỉ để cho các thế lực lớn làm lao động miễn phí mà còn nhân cơ hội lấy đi tài vật của bọn họ, chuyện liên quan đến sự tồn vong của phần lớn thế lực tại Hoang Cổ, thật sự phải có gan to bằng trời thì mới dám làm như vậy.”
“Sư phụ cảm thấy người này sẽ là ai!?"
Lâm Tam hỏi.
Thần Tú trầm mặc một hồi, mới nói:
"Nhìn khắp Hoang Cổ, người dưới ba mươi tuổi và có đủ can đảm như vậy thì ngoại trừ Tần Phong ra, sợ sẽ không còn ai khác. Cho dù người khác mượn mười lá gan của hắn thì cũng không dám tính toán một lần nhiều thế lực như vậy.”
"Tần huynh!?"
Lâm Tam nghe vậy không nhịn được cười phá lên:
"Sư phụ, ngươi đừng nói giỡn! Đồ nhi thừa nhận Tần huynh người này là gan to bằng trời, nhưng người khả năng không biết rõ, hắn một mực tin tưởng đồ nhi là vô tội, dù cho đối địch với cả thế giới thì cũng từng dao động mảy may, thậm chí có mấy lần hắn còn kém chút mất mạng. Coi như nói là sư phụ ngươi hãm hại đồ nhi, đồ nhi cũng không tin Tần huynh sẽ hãm hại đồ nhi."
"Hô... hô..."
Thần Tú hít sâu từng ngụm từng ngụm, cố đè nén xúc động muốn tống cổ tên nghiệt đồ này ra khỏi sư môn.
"Sư phụ, ngươi không sao chứ!?"
Lâm Tam hiếu thuận tiến lên, giúp Thần Tú vỗ vỗ lưng cho xuôi khí.
"Không có việc gì!"
Thần Tú lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861789/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.