Ta không phải!
Ta không có!
Đừng nói bậy!
Tần Phong lập tức "phủ nhận tam liên", tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ nhẹ nhàng tát Đế Tú vài cái, hoàn toàn là do đối phương tự lĩnh ngộ sai lầm.
"Bản tọa ghen tị với ngươi!?"
Thần Tú không nhịn được cười phá lên, như thể vừa nghe một câu chuyện cười.
Gã sinh ra ở Tạo Hóa Tiên Cảnh, một trong tam đại thánh địa Hoang Cổ. Từ nhỏ đã có danh sư chỉ bảo, mười hai tuổi xuống núi rèn luyện, mười lăm tuổi đã danh chấn Hoang Cổ, được người đời xưng tụng là Hoang Cổ Tứ Tú cùng ba người kia.
Chỉ là ba tên còn lại hoàn toàn hữu danh vô thực, căn bản không thể so sánh với gã, thậm chí xách giày cho gã cũng không xứng.
Khi gã khiêu chiến Thiên Tông Cảnh, bọn họ còn đang ở Nhập Đạo Cảnh. Khi gã khiêu chiến Nguyên Đan Cảnh, bọn họ vẫn lẹt đẹt ở Nhập Đạo Cảnh. Mà lúc gã khiêu chiến Sinh Tử Cảnh, bọn họ mới miễn cưỡng bước vào Thiên Tông Cảnh.
Có thể nói, sau hai mươi tuổi, ngoại trừ "truyền thuyết hoàng kim" kia ra, căn bản không có ai cùng thế hệ có thể đánh với gã một trận. Coi như ba tên Tú Nhi kia hợp sức lại, cũng không thể thay đổi được vận mệnh hít khói sau lưng gã.
"Không sai, ngươi chính là ghen tị với ta!"
Vẻ mặt Đế Tú cực kỳ nghiêm túc:
"Ta biết luyện đan, ngươi không biết; ta biết trận pháp, ngươi không biết; ta vẽ bùa, ngươi không biết; ta luyện khí, ngươi cũng không; ta tinh thông trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861784/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.