"Ha... ha..."
Nam Phong công chúa hít sâu một hơi, cố nén cục tức, hỏi:
"Ngươi muốn đổi Lâm Tam bằng cái gì!?"
"Linh thạch!"
Tiểu Bạch vênh mặt, gõ lót dép nói:
"Không có 100 triệu cực phẩm linh thạch, con thỏ ta đây quyết không thả người!"
"Một... một trăm triệu cực phẩm linh thạch!?"
Đám đông hóng hớt xung quanh la thất thanh, nhìn Tiểu Bạch như nhìn một thằng đần chính hiệu.
Bắt cóc đồng đội của kẻ địch, xong lại quay sang uy hiếp chính kẻ địch đó, lại còn dám hét giá 100 triệu... Đầu óc con thỏ này chắc chắn bị lừa đá rồi. Nam Phong công chúa làm sao có thể đáp ứng cái điều kiện vô lý như vậy!? "Được!"
Công chúa Nam Phong sợ đêm dài lắm mộng, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý ngay tắp lự.
So với tám phần Cổ Tiên Tinh Thạch, 100 triệu linh thạch cực phẩm chỉ là muỗi. Huống chi hiện tại Lâm Tam đã lộ mặt, chẳng mấy chốc sẽ kéo đến một đống cường giả các phe tới tranh giành. Nàng phải bắt được Lâm Tam và tống hắn về càng sớm càng tốt.
"Hả!?"
Dân chúng hóng hớt xung quanh triệt để hóa đá. Bọn họ không ngờ Công chúa Nam Phong lại đồng ý thật.
100 triệu cực phẩm linh thạch đấy!
Nàng ta vậy mà chịu bỏ ra 100 triệu để chuộc... đồng đội của kẻ địch!? Cái logic quái quỷ gì đây?
Nam Phong công chúa lại nói:
"Có điều, trên người ta không mang nhiều cực phẩm linh thạch đến thế. Chỉ có một bảo vật vô giá này."
"Hòn ngọc biển!!"
Mọi người trên khán đài lập tức kêu lên, dán mắt vào hạt châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861767/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.