Đúng lúc này, một người nữa từ trên trời rơi xuống, kèm theo một tiếng kêu đau đớn.
"Á..."
"Ơ? Cái gì đây? 'Lâm muội muội' từ trên trời rơi xuống à?”
Tần Phong tò mò nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy một bóng người đang lao cực nhanh về phía hắn. Hắn theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Bùm!
Người nọ rơi xuống, nước bắn tung tóe.
Tần Phong theo bản năng dùng tư thế bế công chúa đỡ lấy. Hắn nhìn kỹ... Ôi, cái duyên phận không thể tả bằng lời! Người rơi xuống không phải "Lâm muội muội" nào, mà chính là Lâm Tam.
Bốn mắt nhìn nhau trong tư thế cực kỳ lãng mạn. Quần áo ướt sũng, sương khói mờ ảo, nước nóng róc rách... Khung cảnh này, sao nó cứ gay gay thế nào ấy nhỉ? "Ừm!?"
Tiểu Bạch tò mò nhìn hai người, thầm nghĩ cảnh này phải có chút nhạc nền mới hợp.
Thế giới lớn như vậy nhưng vẫn gặp được ngươi... Bao nhiêu lần điên cuồng, bao nhiêu ngây thơ... Cùng nhau mộng mơ…
"Tần huynh!!"
Vừa thấy mặt Tần Phong, Lâm Tam cảm thấy cả người không ổn.
Từ lần trước "bỏ nhà đi bụi", lòng tự tin của y phải nói là dâng cao. Giờ vất vả lắm mới tìm lại được chút chính mình, sao lại gặp ngay tên ôn thần này nhanh thế!
"Lâm huynh!!"
Tần Phong thì ngược lại. Vừa thấy Lâm Tam, hắn vui như bắt được vàng.
Vẫn là ánh mắt quen thuộc đó! Cái ánh mắt đó! Cái cảm giác quen thuộc khiến Lâm Tam lạnh gáy!
"Nghiệt duyên!"
Thiên Quân, Vạn Mã nhìn thấy Lâm Tam, lập tức âm thầm mặc niệm ba phút cho y.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861741/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.