Tần Phong cười đầy ẩn ý:
"Không thể khiến bọn chúng liều mạng, nhưng các ngươi nói xem, nếu ta mượn mỗi đứa 100 linh thạch cực phẩm, bọn nó có cho mượn không!?”
"Đương nhiên là cho mượn!"
Thiên Quân, Vạn Mã trả lời thẳng tắp.
Phải biết, đám này đều là thiên kiêu được các thế lực lớn đổ tiền vào bồi dưỡng. 100 linh thạch cực phẩm với tu sĩ quèn thì là cả gia tài, nhưng với đám "công tử nhà giàu nứt đố đổ vách" này, căn bản không thấm vào đâu. Huống chi, Tần Phong còn là ân nhân cứu mạng của họ.
Thiên Quân giật mình:
"Lão đại, ngài định... vay tiền? Mỗi người 100, mười mấy vạn người... mẹ ơi, đó chẳng phải là hơn ngàn vạn linh thạch cực phẩm sao!”
"Hơn ngàn vạn!!"
Vạn Mã lộ rõ vẻ mặt tham tiền, lắp bắp: "Lão đại ngầu vãi!"
“Ngầu cái đầu ngươi!”
Tần Phong vỗ bốp vào đầu Vạn Mã: “Sao chúng ta không dùng cái đống ngàn vạn đó để chiêu mộ Luyện đan sư, Luyện khí sư, mở xưởng sản xuất, rồi bán đan dược với vũ khí ngược lại cho bọn nó? Dựa vào cái ân tình này, ta bán đắt hơn một chút chúng nó cũng phải cắn răng mà mua. Mười mấy vạn người, mỗi năm ta 'vặt lông' mỗi đứa 100 linh thạch, một năm là hồi vốn! Bọn nó lại còn là 'thái tử' nối nghiệp của các thế lực lớn. Các ngươi tưởng tượng xem, đây là cái phi vụ làm ăn béo bở cỡ nào!"
Bốp! Bốp! Bốp! Thiên Quân, Vạn Mã trợn mắt hốc mồm, chỉ biết vỗ tay tán thưởng. Đầu óc của họ hôm nay đã được Tần Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861736/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.