Lúc này, Tần Phong vừa nhảy ra một cách cường thế, cả đám đông lập tức im re.
Nhất Kiếm lạnh lùng nói: "Tần Phong, tránh ra!"
"Cặn bã!"
Tần Phong nhàn nhạt liếc mắt một vòng: "Nói trước cho vuông, ta không nhắm vào một mình hắn. Ý ta là, tất cả những người ở đây... đều là đồ cặn bã."
"Đậu má, bố láo quá!"
Toàn trường lập tức sôi trào, ánh mắt nhìn Tần Phong vô cùng khó chịu.
Ngươi tưởng ngươi là ai!? Một mình mà dám dùng cái giọng đó nói chuyện với bọn họ!? "A cái này..."
Thiên Quân, Vạn Mã đang thụp lùm trong bụi cỏ, mặt nghệt ra.
Rõ ràng đã hứa với nhau là cùng thụp lùm làm lão lục vui vẻ, cớ sao mới đó đã nhảy ra ngoài? Thậm chí còn bật mode "chó điên" khiêu khích tất cả mọi người.
Nhưng mà... sao thấy cũng nhiệt huyết phết. Cuối cùng thì lão đại nhà mình cũng chịu "làm người" một lần.
"Ngươi nói ai là cặn bã!"
Sắc mặt Nhất Kiếm lạnh như tiền, gã cầm kiếm, tấn công về phía Tần Phong.
Gã dồn tất cả nỗi nhục bị thua lần trước vào thanh kiếm trong tay, kiếm quang chiếu rọi trời đất, khiến hư không run rẩy kịch liệt.
"Kiếm này mạnh thật!"
Đám người xung quanh cảm giác như đang đứng giữa cơn bão, hơi thở trở nên gấp gáp.
Chỉ thấy kình phong kinh khủng quét ngang, xé rách hư không, kiếm khí tung hoành xen lẫn kiếm ảnh, như muốn xé nát Tần Phong thành vạn mảnh.
"Chỉ là một tên bại tướng!"
Tần Phong nhìn kiếm ảnh đang lao tới mà chẳng thèm bối rối. Hắn thầm bĩu môi, vẫn câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861703/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.