Trước kia Tần Phong ở Tần gia vừa khiêm tốn vừa lễ phép, là hậu sinh nổi danh khắp mười dặm tám thôn. Nhưng bây giờ chỉ mới mấy năm không gặp, hắn đã biến thành bộ dáng hèn mọn và vô sỉ như vậy.
Đây là học thói xấu từ Âm Nguyệt hoàng triều, hay là rời khỏi Tần gia nên hắn quyết định bung lụa bản tính? Cũng không đúng!
Nhìn cái cách hắn đào chí tôn cốt của tiểu Hạo, coi như hắn phóng thích bản tính, thì cũng phải là bản tính hung tàn, chứ không thể hèn hạ thế này được.
Tám phần là do Nguyệt Thần của Âm Nguyệt hoàng triều dạy hư. Nàng đã sớm nghe nói, vị Nguyệt Thần kia không phải hạng người đứng đắn gì.
“Nếu Tần huynh có việc nhà thì ta xin phép đi trước một bước!” Lâm Tam vội vàng tìm cớ chuồn lẹ. Y thề là nếu còn ở đây hít thở chung bầu không khí với Tần Phong thêm một phút nào nữa, cái "niềm tin vô địch" mà y cày cuốc bảy năm nay sẽ vỡ tan thành cám.
"Đi đâu vội!" Tần Phong mặt dày túm chặt tay Lâm Tam, quyết không buông. "Lâm huynh, chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, chuyện của ta không phải cũng là chuyện của ngươi sao!”
Tần Phong thầm nghĩ: Nói đùa! Vất vả lắm mới tóm được con "thiên tuyển chi tử" này để vắt sữa, còn chưa vớt đủ vốn, sao có thể để y chạy dễ dàng như vậy!
Hắn tiếp tục thầm nghĩ: Lát nữa đi hội đồng, không 'thả chó'... à nhầm, không thả thiên tuyển chi tử ra xung phong, thì sao xứng đáng với cái danh trùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861686/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.