Tần Phong vẫn đứng trơ trơ, chẳng bị ảnh hưởng quái gì, cảm giác vẫn y như cũ: như bị lão sư ném phấn trúng đầu.
Chỉ là, loại hành vi khiêu khích liên tục này của đối phương làm cho hắn vô cùng khó chịu. Hắn bắt đầu dựa vào ý chí kiên cường của mình, lội ngược dòng theo dao động tinh thần, đột nhập vào kho ký ức của đối phương.
Trước bàn trang điểm, gương đồng phản chiếu khuôn mặt của một mỹ nhân. Mũ phượng khăn quàng vai, môi đỏ răng trắng, tươi đẹp dịu dàng, eo nhỏ nhắn như thắt lụa, mười ngón tay tựa nụ măng mềm mại.
Tấm khăn che màu đỏ chói có thể che đi hai hàng lệ nóng của cô dâu, nhưng không thể che lấp được nỗi bi thương như tơ vò quấn lấy trái tim nàng.
“Ai mà không biết, Long tướng quân cùng Tâm Nhan tiểu thư là một đôi trời sinh, nhưng tại sao bệ hạ lại tuyển Tâm Nhan tiểu thư vào cung làm phi.”
“Tâm Nhan tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân Hồng Nhan bảng, bệ hạ động tâm cũng là chuyện khó tránh.”
“Ngươi thì biết cái gì! Bệ hạ đây là muốn thị uy, chèn ép khí thế của Long tướng quân!”
"Công cao át chủ, đúng là thỏ chết cáo sầu mà!"
". . ."
Đang lúc ngoại nhân nghị luận ầm ĩ thì tiếng chém giết trong thành đột nhiên vang lên.
“Hôn quân vô đạo đoạt nữ nhân của ta! Hôm nay Long Ngạo Thiên ta vì hồng nhan mà đoạt ngôi, giết!!”
Tâm Nhan tiểu thư nghe được động tĩnh vội vàng chạy ra xem xét, chỉ thấy thành trì phồn hoa đã chìm trong biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861681/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.