Lúc này.
Phương Thường đang ngồi chữa thương dưới bóng một tảng đá lớn giữa sa mạc.
Trận chiến với Tần Phong... ôi thôi... không chỉ hoa cúc tan nát, mà đến cả "tuệ căn" cũng bị phế luôn rồi.
“Tại sao, tại sao một chút phản ứng cũng không có!”
Phương Thường mặt xám như tro, tê liệt ngã xuống đất, không muốn chấp nhận sự thật là mình đã bị mất đi "tuệ căn".
Lão ma đầu trong người hắn lên tiếng: “Tuổi trẻ không nên uể oải như vậy. Chỉ cần tu luyện tới cảnh giới Đại Đế thì có thể đúc lại nhục thân. Giữa thiên địa cũng có không ít thiên tài địa bảo tái tạo các chi, một cái "tuệ căn" cỏn con nhằm nhò gì.”
“Thiên tài địa bảo đó ở đâu!?” Phương Thường gấp giọng hỏi.
Lão ma đầu khuyên nhủ: "Giờ 'hàng' của ngươi đã đứt, vừa hay tập trung tinh lực mà tu luyện đi. Không có việc gì thì đừng đi tìm thiên tài địa bảo tái tạo đoạn chi vội!”
"Ông không nói chứ gì? Được! Vậy chúng ta cùng đi gặp Tần Phong, đồng quy vu tận!"
Phương Thường lẳng lặng đứng dậy, làm bộ đi tìm Tần Phong thật.
"Đệt! Coi như mày hay!"
Lão ma đầu bị tức đến ngứa răng, nhưng ở trong bí cảnh Côn Luân, lão lại bó tay không làm gì được Phương Thường.
Lão chỉ có thể tạm ghi lại khoản nợ này, đợi đến khi rời khỏi bí cảnh Côn Luân, lão sẽ cho y biết tại sao hoa râm bụt lại có màu đỏ.
Đồng thời, lão thật sự không tài nào hiểu nổi, đã bước chân vào con đường tu luyện rồi mà sao thằng Phương Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861675/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.