“Ngươi nói là Lục Đạo Đế Quân ở sau lưng chỉ điểm!?”
Nam Phong công chúa rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong nháy mắt đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nếu như nàng gặp phải kẻ địch như Phương Thường, thì e rằng nàng đã nghĩ cách diệt cỏ tận gốc. Cho nên, không phải những người này muốn biết tung tích của Phương Thường, mà là Lục Đạo Đế Quân muốn biết.
Lão giả tiếp tục nói:
“Công chúa đại nhân, bây giờ không rõ tung tích của Phương Thường, sứ đoàn đợi ở Âm Nguyệt cũng không còn ý nghĩa, hơn nữa còn có thể gặp phải nguy hiểm. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay trở về Đại Hạ đi thôi!”
“Thế nhưng là…”
Sắc mặt của Nam Phong công chúa xoắn xuýt, cảm thấy không thể cứ như vậy trở về.
Chuyện đi sứ đến Âm Nguyệt lần này, nàng mang theo rất nhiều nhiệm vụ nhưng bây giờ một cái cũng thể hoàn thành mà ngay cả Phương Thường cũng mất tích.
Nếu như không quản đến những thiên kiêu thế gia bị bắt đi thì sau khi trở về chắc chắn sẽ bị các đại thế gia hỏi tội.
Đến lúc đó coi như phụ hoàng có tâm thiên vị nàng thì e rằng cũng phải đày nàng vào lãnh cung.
“Cứu người!?”
Lão giả cảm thấy mười phần đau đầu.
Bọn hắn chưa quen thuộc với cuộc sống ở Âm Nguyệt, cũng không có quyền thế để đi can thiệp, làm sao có thể để cho Lục Đạo Đế Quân đồng ý thả người? “Ân!?”
Nam Phong công chúa hơi nhíu mày, lại bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bây giờ Tần Phong là Thánh Tử mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861637/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.