Mặt trời đang nhô lên.
Phương Thường mang theo đám tuyển thủ đã bị nô dịch, lùng sục khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Tần Phong.
Mà các tuyển thủ chưa bị Phương Thường nô dịch thì cũng thấp thỏm lo âu, sợ bị Phật Đà ma âm của y ảnh hưởng. Tất cả bị dọa đến chạy đi ẩn núp bốn phía, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến bọn hắn khẩn trương muốn chết.
“Là Vu Lan!!”
Vu Lan cũng bị ép phải ẩn núp khắp nơi, nhưng nàng phát hiện mình căn bản không thể trốn được.
Dựa theo nàng phỏng đoán, lúc này Phương Thường đã nô dịch gần mấy vạn tuyển thủ. Lại trải qua hai ngày khảo nghiệm đẫm máu, có thể tưởng tượng được mấy vạn tuyển thủ này có chiến lực mạnh đến mức nào.
Vút một tiếng!!
Vu Lan nghe thấy một âm thanh ma sát nhẹ, còn không đợi nàng kịp phản ứng thì đã bị một mũi tên bắn trúng sau lưng.
“Không tốt, mũi tên có độc!”
Ánh mắt Vu Lan bắt đầu mơ hồ, nàng gắng gượng tìm được một sơn động, nhưng nàng mới vừa đi vào liền đối mặt với Thiên Quân đang cầm chiến kích, nhắm thẳng về phía nàng.
“Mạng của ta coi như xong rồi!”
Vu Lan không cam lòng mà nhắm mắt lại, nàng không nghĩ tới cuối cùng mình cũng chỉ kiên trì đến đây.
Nhưng trước khi nàng mất đi ý thức thì chợt nghe giọng nói của tên tiện nhân Tần Phong kia:
"Chờ một chút, Tần Phong ta, từ trước đến nay chưa từng lãng phí một hạt lương thực nào…"
"Vâng!"
Thiên Quân vội vàng dừng tay, thức thời rời khỏi sơn động.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4861626/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.