Lúc này—
Hoàng đế Đại Hạ thật sự sợ Tần Phong, thừa dịp lúc hắn ngây người liền hóa thành một vệt kim quang xông thẳng lên trời: “Trẫm đột nhiên có việc, cáo từ!”
“Bệ hạ, ta có rảnh sẽ mang theo nhị đệ đi thăm ngươi. Ngài không cần quá khách khí, tuyệt đối không nên chuẩn bị bảo vật quý giá gì, công pháp Thánh cấp, Thần đan thì tùy tiện cho vài quyển là được, Hồ Lô Thiên Bảo thì đóng gói thêm vài cái. Nói cho ngài biết, nhiều ta cũng không muốn, một đứa bé như ta có nhiều bảo vật tốt cũng vô dụng…”
Tần Phong hoàn hồn, hô to về hướng đối phương rời đi. Trong mơ hồ, mọi người có thể nhìn thấy vệt kim quang kia dường như mất thăng bằng mà hơi chao đảo, suýt nữa thì rơi từ trên không trung xuống.
“Da mặt này…”
Đám người tại hiện trường vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ chúng ta thật sự không bằng.
“Nhìn ta làm cái gì? Chưa từng thấy đệ nhất soái ca tại Hoang Cổ sao!?”
Tần Phong rất kiêu ngạo mà hất đầu, cố gắng giữ vững hình tượng của mình.
“Phong nhi, tuổi con còn nhỏ, cứ để cha giúp con trông coi kiếm này.”
Tần Thiên mang theo nụ cười vô sỉ, tiến lên định đoạt lấy hộp nhỏ trong tay Tần Phong.
Là bảo vật có thể được xếp trong mười thần binh hàng đầu Hoang Cổ, không ai là có thể thờ ơ trước Trường Không Cửu Kiếm, ngay cả gia chủ của đệ nhất thế gia Hoang Cổ cũng không nhịn được.
“A, cái này!”
Đệ tử Tần gia bốn phía cảm thấy xấu hổ, không nghĩ tới Tần Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4727034/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.