Từ lúc Lâm Nhất gặp nữ chính đến giờ hình như cậu có chuyện gì trọng nhưng mà lại quên mất rồi, hình đến đây để gặp ai đó thì phải vì nữ chính mà quên mất “ nãy mình tính làm gì ta sao lại quên mất thế này” vừa đi vừa ôm đầu cẩm nhẩm mà ko biết mình sắp chuẩn bị va phải ai
“Thằng Lâm Nhất kìa đại ca” một tên đàn em đưa tay chỉ chỉ về hướng Lâm Nhất đang đi tất cả đàn em của tên đại ca cầm đầu này cũng rất ghét Lâm Nhất ai ai cũng có thù với cậu tại trước kia cậu hay đi thách thức người ta mặc dù biết mình đánh ko lại số đông nhưng vẫn đam mê chọc vô mấy bọn này
Đi được nửa đường cậu ko để ý lúc đang cúi xuống liên thiên điều gì đó đã nhìn vài đôi giày đang ở ngay đối diện cậu lúc này câub mới tỉnh hoang mang lên, mặt của tụi côn đồ hùng hùng hổ hổ khiến cậu sợ tái xanh mặt đã là một đứa dễ khóc rồi gặp như thì phải làm sao đây
“Mày ko nhìn thấy ai đây sao trước bị đánh vẫn chưa chừa à mày nhìn với cái ánh mắt gì vậy hả ko muốn sống nữa phải ko, hôm trước tụi tao đánh còn nhẹ tay nay t ko tha cho mày đâu còn chó này” xách cổ áo cậu lên đẩy cậu vào nơi vắng vẻ lát sau ném thả cậu vào góc tường. Gương mặt trước tái xanh giờ còn xanh hơn nữa cú ném vừa rồi rất đau cậu rất sợ cậu đâu có muốn bị như vậy chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2711052/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.