Lâm Nhất được người lái xe đưa đến trường, cả chặng đường cậu chẳng chịu yên lặng gì mà nói rất nhiều, cậu hỏi cái này cái kia khiến cho người lái xe cũng sắp hết sức chịu đựng được tiếng ồn ào của cậu. Vẫn biết cậu hỏi câu nào thì người lái xe sẽ trả lời cậu đó nhưng này thì hơi quá rồi đó :))). Khi đến cổng trường thì mới thở nhẹ ra một hơi, tiếng ồn ào ở trong xe đã biến mất từ khi Lâm Nhất xuống khỏi chiếc xe này. ( này sắp gặp chồng hay gì mà nói nhiều dữ :D)
Đi vào đến trường chưa gì đã bắt gặp ánh mặt của tên Trình Dương khốn khiếp đó, nhưng ánh mắt hắn nhìn cậu không giống trước kia nữa, ánh mắt chứa đầy hình ảnh của cậu trong đó. Nhưng mà Lâm Nhất ngu ngốc mà đâu có nhận ra được, cậu chỉ nhìn hắn đầy sự khinh thường ghét bỏ. Đi qua liếc hắn một cái rồi bỏ đi. Khi hắn định nói với cậu cái gì đó thì đã thấy cậu đi quá xa hắn rồi, mấy tên đàn em của Trình Dương chưa biết chuyện gì nhìn thấy đại ca của mình bị Lâm Nhất dùng cái ánh mắt đó với đại ca của mình liền ghét bỏ.
“Tụi mày thấy cái thằng Lâm Nhất đó không mẹ nhìn ngứa cả mắt nó dám nhìn đại ca của mình như thế???”
“Mày cũng thấy sao, tao cũng ngứa mắt nữa hay gọi thêm mấy đứa nữa đến xử lí nó”
“Ý hay đấy mà không tính nói với đại ca sao, à thôi khỏi nhìn cũng biết đại ca ghét nó tới cỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2710994/chuong-37.html